225 lượt đọc Con lừa ngốc nghếch Con lừa ngốc nghếch Một người bán muối thường mang túi muối trên con lừa của mình ra chợ mỗi ngày. Trên đường đi, họ phải băng qua một con suối. Một ngày nọ, con lừa bất ngờ ngã xuống suối và túi muối cũng rơi xuống nước. Muối hòa tan trong nước và do đó chiếc túi trở nên rất nhẹ để mang theo. Con lừa rất vui. Hạng 2: Tuổi Sửu. Xem bói người tuổi Sửu được ông trời ban cho tính cách thận trọng, thực tế trong mọi việc. Sở dĩ tuổi Sửu được xếp vào nhóm những người khá ngốc trong chuyện tình cảm là vì họ rất ít khi chịu thể hiện những hành động lãng mạn với người 21:19 Chuyện tân sinh viên đi thuê trọ: 1001 cái khó "ập" đến! 21:03 Mitsubishi Outlander Sport khó bán lại ở Việt Nam; Ngốc nghếch đến mức trời mưa không biết chạy vào nhà rồi chết đuối 25-06-2022 - 17:20 PM | Sống. Chia sẻ . Loài vật này bị lan truyền một lời đồn thổi Đố bạn loài vật bị "nói xấu" oan uổng nhất thế giới: Ngốc nghếch đến mức trời mưa không biết chạy vào nhà rồi chết Thật tò mò với câu đố trên. Biết rằng loài vật này bị lan truyền một lời đồn thổi vô cùng tội nghiệp là chúng ngốc đến mức có thể chết châm biếm những kẻ giàu có nhưng ngốc nghếch, nhát gan, tham lam, keo kiệt, khoe khoang của cải. 2. Hoạt động đọc hiểu một số tác phẩm truyện dân gian ở Đồng Tháp. a. Mục tiêu: giúp học sinh nhận biết được những đặc điểm của truyện cổ dân Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay. “Rầm rầm!!!” “Rầm rầm rầm!!!” Phó Gia mở mắt ra, trước mắt cậu tối đen đến nghẹt thở. Cậu phải phán đoán mãi một lúc lâu, mới hiểu ra tiếng ồn kia là vang lên từ cửa phòng cậu, mà người gõ cửa chỉ có thể là dì Trần “Cậu còn muốn ngủ bao nhiêu lâu nữa hả? Sắp đi học muộn rồi đó!” Giọng nói của dì Trần cách cửa phòng, có vẻ rầu rĩ không thật rõ ràng. Phó Gia mở cửa ra, dì Trần đang đẩy một chiếc xe dọn vệ sinh đứng ở bên ngoài. Tướng mạo của bà ấy không được tốt lắm, mi mắt cụp xuống coi như đến lúc cười lên cũng vẫn cảm thấy mang theo vẻ sầu khổ. Nhìn bà ấy, Phó Gia thường thường sẽ nhớ đến mẹ ruột của chính mình. Cậu chán ghét mặt trái của tướng mạo chính là đại diện cho vận mệnh. Dì Trần đã đeo găng cao su xong đâu đấy, rõ ràng một ngày làm việc mới đã bắt đầu “Cậu đã dậy rồi đấy? Thế mau giúp tôi đến phòng dụng cụ lấy một miếng bọt biển để lau ra đây, tôi quên mang theo rồi!” Phó Gia gật gật đầu, đi về phía phòng để dụng cụ. Gian phòng đó nằm ở nơi khuất nhất giữa một hàng dài các gian phòng dành cho người giúp việc, diện tích nhỏ nhất cũng là gian phòng duy nhất trong biệt thự không có cửa sổ nên tối om om. Lúc lấy được miếng bọt biển, đôi mắt Phó Gia đảo quả những con dao to nhỏ không đều trên giá, cuối cùng cậu lấy xuống cái nhỏ nhất bỏ vào trong túi. Khi đem miếng bọt biển đưa cho dì Trần, bà còn dặn dò một câu “Cậu hôm nay đi học từ cửa sau đi, đừng đi ngang qua phòng khách.” “Làm sao vậy?” Dì Trần hạ thấp giọng nói “Mới sáng sớm Phong Phong đã nôn rồi, ông bà chủ lo lắng muốn chết, bác sỹ bận rộn đi đi lại lại, cậu không nên quấy rầy.” Bà ấy nói không rõ ràng, nhưng mà Phó Gia biết đó là có ý gì, cái nhà này mỗi lần cậu con trai út không thoải mái, ông bà chủ đều sẽ không vui, cũng không cần đến gần làm chướng mắt bọn họ. Phó Gia gật đầu, trong lòng một chút phập phồng lo lắng cũng không có. Người dì Trần nhắc đến là Phong Phong, em cùng cha khác mẹ của cậu, Lâm Phong Tầm. Cậu ta từ nhỏ đã yếu ớt hay ốm lại nhiều bệnh, chưa từng rời khỏi nhà bao giờ, đến chuyện học hành cũng là mời giáo viên đến dạy. Sự khác biệt giữa cậu ta và Phó Gia như đen và trắng, ngoại trừ vẻ ngoài, vẻ ngoài của hai người gần như giống nhau bởi vừa nhìn đã biết họ là anh em. Phó Gia mua bánh bao cùng sữa đậu nành trong con ngõ gần trường học, bánh bao nhiều dầu nhân thịt lại mặn, sữa đậu nành cũng không có mùi vị nhạt nhẽo như uống nước vậy. Thế nhưng Phó Gia vẫn say sưa ăn hết một cách ngon lành. Vừa vào lớp, Phó Gia liền cảm thấy có ánh mắt nào đó dính vào lưng cậu. Cái tên ngồi trong góc kia gọi là Lưu Thành, là tên có thành tích học tập kém nhất cũng là học sinh không chịu nghe lời nhất trong lớp. Phó Gia có thể khẳng định tên này sẽ không thi đại học, cũng sẽ không học hết cấp ba, bây giờ lảng vảng ở chỗ này chỉ là vì trong tương lai có thể nói “tôi đã từng học hết cấp ba” mà thôi. Sở thích của tên này là thu phí bảo kê. “Đối tượng bảo kê” được lựa chọn với điều kiện rất đơn giản, hay đi đi lại lại chỉ có một mình hoặc là tính cách quái gở, mà Phó Gia lại có cả hai điều kiện đó. Sống lưng Phó Gia thẳng tắp, mò vào trong túi tìm thứ gì đó, sau đó mới quay đầu lại nhìn thẳng vào Lưu Thành. Lưu Thành ngẩn người, cảm giác bị xúc phạm khiến cho tên đó tức giận xông lên. Tên đó đi về hướng Phó Gia, dùng chân đạp mạnh vào bàn của cậu. “Nhìn cái gì, tiền chuẩn bị xong chưa?” “Học xong tiết một, chúng ta gặp nhau ở đằng sau tòa nhà.” Phó Gia nhìn chằm chằm vào tên đó nói. Lưu Thành cảm thấy được ánh mắt của tên nhóc này có điểm kỳ quái, chẳng những không có sợ sệt còn có một loại bình tĩnh sẽ nắm chắc được phần thắng. Nhưng tên này không cho là Phó Gia dám phản kháng mình, vì vậy mới nhếch miệng lên nở nụ cười nói “Coi như mày thức thời.” Một tiết học rất nhanh đã kết thúc, Phó Gia cùng Lưu Thành người trước người sau ra khỏi lớp. Đằng sau tòa nhà là một rừng cây nhỏ cây cối sum xuê, nhưng vì quy hoạch không tốt nên bị tòa nhà dạy học che chắn mất thành ra bị bao phủ trong bóng tối. Đây là nơi mà những kẻ như Lưu Thành thích đến, đánh người hoặc mắng người đều có thể giấu kín. Lưu Thành móc ra một điếu thuốc, bật lửa lên châm rồi hút vào nhả ra những vòng khói, động tác trôi chảy “Đưa tiền đây, đứng yên bất động có thể sinh ra tiền sao?” Phó Gia dựa lưng vào thân cây, vươn tay ra về phía hắn. Lưu Thành bị khói thuốc hun phải nheo mắt lại, nhưng vẫn có thể thấy rõ trong tay cậu không phải màu đỏ của tiền mặt mà là một con dao rọc giấy nho nhỏ. Tên đó giơ tay lên, một cái bạt tay phủ xuống đánh trật đầu Phó Gia “Mày đùa tao đấy à? Phó Gia giống như không có cảm giác đau, dựng thẳng cổ dậy nói “Tao không có tiền, mày nằm mơ cũng đừng nghĩ đến việc lấy tiền từ chỗ tao.” Lưu Thành cảm thấy chuyện này rất hoang đường. Là tên đó nghe nhầm sao, Phó Gia làm sao dám nói chuyện với mình như vậy? Lưu Thành nắm chặt nắm đấm, ra vẻ muốn đánh “Mày muốn chết sao?” Phó Gia gỡ bỏ vỏ ngoài của con dao, ném xuống đất, đem lưỡi dao dí vào chính cổ mình, nói “Mày không sợ giáo viên, thế có sợ cảnh sát không? Tao bây giờ sẽ dùng thứ này làm cổ mình bị thương, sau đó sẽ đi báo cảnh sát, mày đoán cảnh sát có bắt mày lại không?” Lưu Thành mắng to một câu thô tục, đem điếu thuốc trong miệng nhổ xuống đất “Mày cho rằng ông đây là học sinh cấp hai sao, có thể bị một hai câu của mày doạ dẫm?” Lưu Thành bước một bước dài đến, cướp con dao trên tay Phó Gia. Phó Gia buông tay ra, mặc tên đó lấy con dao đi. Lưu Thành tức giận đến đầu bốc khói, dường như phải chịu khuất nhục to lớn, một mặt hướng bên ngoài chửi bậy, một mặt giơ chân lên đá vào bụng Phó Gia. Tên đó chỉ dùng có 12% khí lực đã khiến Phó Gia phải nép mình chịu đựng cùng chống đỡ, giãy dụa một hồi vẫn là lui vài bước rồi ngã nhào xuống đất. Lưu Thành lại bồi thêm một đạp. Cơ hồ như trong cùng một lúc, phía sau bọn họ vang lên tiếng bước chân dồn dập, có mấy giáo viên đang vội vội vàng vàng chạy tới, từ xa xa nhìn thấy con dao rọc giấy trên tay Lưu Thành, bèn lớn tiếng ngăn lại “Các em đang làm gì thế, mau để dao xuống!” Phó Gia yếu ớt đứng dựa vào tường, trưng ra bộ dạng sợ hãi. Khi mấy giáo viên chạy đến nơi, một người khống chế con dao trong tay Lưu Thành, tên đó theo bản năng vùng vẫy muốn hất tay giáo viên ra nhưng tất nhiên là không thể. Tên đó nhìn về phía Phó Gia, không bỏ qua ý cười cậu sắp lộ ra nơi khóe mắt. Chẳng có gì để tranh luận cả, tuy rằng Lưu Thành một mực biện giải cho mình nhưng mà mấy người giáo viên kia làm sao có thể tin lời tên đó nói đây? Lưu Thành vốn là học sinh hư có tiếng, huống chi bọn họ còn chính mắt nhìn thấy tên đó đạp người khác. Mấy giáo viên đưa Lưu Thành đi, chỉ để lại một thầy giao an ủi Phó Gia. Thầy giáo vỗ vỗ lưng cậu, trong lòng vẫn còn hơi run sợ nói “Cũng may có bạn học đến báo đúng lúc, trường học vốn nghiêm cấm mang theo các vật sắc nhọn đến trường, sao mà học sinh kia có thể làm ra những chuyện như vậy?” Trường cấp ba số 16 tuy rằng không khí tản mạn sự hỗn loạn nhưng vẫn rất lo sợ chuyện máu me. Phó Gia gật gật đầu, có thể muộn được sao? Cậu đã đưa cho bạn học đống đồ ăn vặt trị giá 20 tệ, để người bạn đó nắm đúng thời cơ tốt, một giây không sớm hơn cũng không thể muộn hơn. Phó Gia nói “Cảm ơn thầy, em không sợ nữa rồi ngay bây giờ có thể trở về lớp học!” Thầy giáo vui mừng nở nụ cười nói “Em không cần lo lắng, trường học nhất định sẽ giáo huấn Lưu Thành một trận cẩn thận.” Thầy giáo một đường đưa Phó Gia về lớp học, Phó Gia ngoan ngoãn ngồi tại chỗ mở sách giáo ra khoa ra dáng một học sinh ngoan. Sau khi thầy giáo đã đi xa, cậu đột nhiên khép sách lại, một đường chạy xuống tầng quay lại khu rừng nhỏ sau lưng tòa nhà. Nửa điếu thuốc Lưu Thành nhổ ra kia vẫn còn ở nơi đó. Phó Gia nhặt điếu thuốc lên, bỏ vào trong túi, rồi đi đến cửa hàng trong trường mua một cái bật lửa. Chuông vào học vang lên, nhưng cậu vẫn chưa có trở về lớp học mà là đi đến nhà vệ sinh. Cậu lấy điếu thuốc ra, dùng tay áo lau lại một lượt cẩn thận đoạn đầu điều thuốc, sau đó nhét vào chính miệng mình. Phó Gia cố gắng bắt chước theo động tác của Lưu Thành, nhưng vẫn là rất ngốc nghếch. Khi cậu vất vả lắm mới châm được điếu thuốc lên, thời điểm hút vào hơi thứ nhất, cảm giác nóng bỏng như muốn ăn mòn phổi của cậu, Phó Gia gắng sức nhịn xuống ho khan. Đây là chiến lợi phẩm của cậu. Sau tiết tự học buổi tối, Phó Gia trở lại biệt thự nhà họ Lâm, khả năng quan sát sắc bén khiến cậu nhận ra được trong căn nhà có chỗ nào đó không giống với bình thường. Dì Trần nói “Cháu trai của bà chủ đến rồi!” Phó Gia ngẩn người “Là cháu trai nào?” Dì Trần cảm thấy kỳ lạ liếc nhìn cậu một cái rồi mới nói “Còn có thể là cháu trai nào?” Phó Gia mím mím môi. Dì Trần nhìn cậu, như là nhìn thấu ra điều gì, khóe mắt cụp xuống kia mang theo thương cảm nói “Cậu ấy và Phong Phong đang ở trong sân.” Phó Gia đáp một tiếng, rồi quay về gian phòng của mình. Cậu cũng có lúc sẽ thích gian phòng của mình. Gian phòng này là nơi dành cho người giúp việc, ánh sáng rất tệ, thông gió lại càng tệ, cứ đến mùa mưa là chăn lại ướt sũng có thể vắt ra cả nước. Thế nhưng nếu như tìm đúng góc độ, liền có thể từ một lỗ hổng ở giữa nhìn thấy sân trước của biệt thự nhà họ Lâm. Sân trước hôm nay sáng đèn, Lâm Phong Tầm đưa lưng về phía Phó Gia ngồi trên xe lăn, có một thiếu niên đang đứng ở bên cạnh cậu ta. Lâm Phong Tầm ngửa đầu nói điều gì đó, thiếu niên kia liền hơi ngồi xổm xuống, giúp cậu ta đắp lại chăn lên trên người. Chú chó Golden Lâm Phong Tầm nuôi đang ngậm quả bóng chạy gần về phía chủ nhân, không ngừng đảo quanh thiếu niên kia. Người thiếu niên xoa xoa đầu Đa Đa, cùng với động tác nhảy lên của chú chó, chuyển hướng về phía Phó Gia bên này. Mắt anh rũ xuống, khuôn mặt tuấn lãng. Phó Gia tham lam nhìn anh chằm chằm, ánh mắt nóng rực tới mức độ nhất định, giống như là bản thân cậu nắm giữ được người này. Lâm Phong Tầm nghiêng mặt sang bên, đôi môi khép mở, gọi cái gì đó. Phó Gia nhìn như thế này đã gần mười năm, có thể dễ dàng đọc hiểu khẩu hình của cậu ta. “Tề An ca!” Phó Gia cũng làm khẩu hình giống như vậy. Trong lòng cậu có một cái hố đen kịt sâu hoắm lôi kéo cậu, cậu cũng sắp rơi xuống đáy rồi chỉ thiếu chút nữa mà thôi. Tác giả Bánh Quy Mua Tháng ChínThể loại Đam Mỹ...Trích đoạn"Rầm rầm - - -""Rầm rầm rầm!"Khi Phó Gia mở mắt ra, phía trước mắt là bóng tối mù mịt làm cậu thấy tức cố gắng biệt một lúc mới nhận ra âm thanh đó là từ cửa phòng của cậu, mà người gõ cửa chỉ có thể là thím Trần "Mày muốn ngủ bao lâu nữa? Sắp trễ học rồi kìa." Lời bài hát Bài Hát Ngốc Nghếch Thể Loại Lời Bài Hát Nhạc Trẻ Ca sĩ Bảo Thy Có lẽ em thôi dại khờ, có lẽ em thôi lập lờ Ngốc nghếch như em làm vừa đừng lặp lại chuyện ngày xưa Khóc lóc anh cho là đùa, nước mắt cho anh là thừa Có lẽ em thôi đợi chờ từng ngày dài lại nằm mơ, em mơ, em mơ… Em không còn ngây thơ, Em thôi mộng mơ thôi la cà cười đùa Và em không hay khóc nữa. Anh không còn như xưa Không như ngày nào mà em vẫn nghĩ đến Tính anh hay quên. Từ nay em thôi ngốc nghếch với bao nhiêu suy tư muộn phiền Từ nay anh thôi không lại gần bên. Người lạnh lùng như thế cớ sao ra đi nay lại về Đừng làm tim em vỡ tan. Rồi anh sẽ quên đi, đợi chờ làm chi Thì tại ngày nào mình ngốc nghếch quá làm gì Rồi anh đã thôi chưa hay lặp lại chuyện xưa Có lẽ nước mắt là thừa cho anh. Và anh sẽ bơ vơ từng chiều nằm mơ Rồi ngày lại ngày mà cứ đứng mãi đợi chờ. Và em sẽ vui lên khi chẳng còn kề bên Có lẽ vẫn thế từng ngày mãi mãi hôm nay về sau. Xem toàn bộ Đóng góp lời bài hát chính xác hơn tại đây. Đăng bởiNghi Nguyễn Chia sẻ Tác giả Hách Liên Tuyết Thanh Nguồn Tấn Giang Chuyển ngữ Mẹ Cherry Thể loại Trọng sinh, nữ phụ, hiện đại, sủng, hài. Độ dài Khoảng 50 chương + PN Tiến độ Tùy hứng. Poster Pio Văn án Là một cảnh sát, lấy chủ nghĩa Mác làm tư tưởng chỉ đạo, Lâm Vi Lam luôn sùng bái khoa học, phản đối mê tín dị đoan. Có điều, cô mà lại có thể xuyên không! Không khoa học!!! Diễn cái kịch bản chẳng ra làm sao kia, Lâm Vi Lam chỉ muốn lật bàn mà gào thét “Mẹ kiếp, có can đảm cho bà đây một thế giới bình thường không hả?” Giọng nói từ trời xanh “Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang nằm ngoài vùng phủ sóng, xin vui lòng gọi lại sau…” Thật ra, đây là một câu chuyện về cô nàng ngốc nghếch vì muốn theo đuổi tình yêu đích thực mà muốn khiến mọi người cũng thành ngốc nghếch. Nam chính chính là một đám mây bay nơi chân trời mà bạn không thể nào chạm tới được, nữ chính lại là một con người tương đối phàm tục khiến bạn không có sức mà phỉ nhổ. Nội dung Xuyên không, không gian ảo tưởng, oan gia… Nhân vật chính Lâm Vi Lam, Thẩm Ngạn Vân. Phối hợp diễn Rất nhiều. Ghi chú khác Bạn diễn? Thịt à? *** MỤC LỤC ~*Chương 1*~ ~*Chương 2~*~ Chương 3*~ ~*Chương 4~*~ Chương 5~*~ Chương 6*~ ~*Chương 7 ~*~ Chương 8 ~*~ Chương 9 ~*~ Chương 10*~ ~*Chương 11~*~ Chương 12 ~*~ Chương 13 ~*~ Chương 14~*~ Chương 15+16*~ ~*Chương 17-18 ~*~ Chương 19-20 ~*~ Chương 21-22 ~*~ Chương 23-24*~ ~*Chương 25-26~*~Chương 27-28~*~ Chương 29-30*~ ~*Chương 31-32~*~ Chương 33-34*~ ~*Chương 35-36*~ ~*Chương 37-38*~ ~*Chương 39-40~*~ Chương 41-42*~ ~*Chương 43-44~*~ Chương 45-46~*~ Chương 47-48*~ ~*Chương 49-50~*~ Chương 51-52~*~ ~*Phiên Ngoại*~ EBOOK LINK DOWN Thể Loại Điền Văn - Cổ Đại - Sủng Văn - Ngọt VănEditor... + kihaeBìa Lazy MeOw ​Ai cũng cảm thấy vận may của Như Thuý cô nương thật sự là cao tận trời. Thế mà người may mắn như vậy cũng có một chuyện xui xẻo, cực kì "xui xẻo". Chính là vô tình trật chân một cái, vô tình đỡ đao cho nhi tử của Trấn Quốc Công, cũng vô tình tạo nên một đoạn "nghiệt duyên".Vì thế, ở trong mắt mọi người, nàng trở thành BAY LÊN ĐẦU CÀNH LÀM CẦM THÚ’ được con trai của Trấn Quốc Công dùng tam mối lục lễ lấy về nhà, bắt đầu cuộc sống như vậy, như vậy cùng mỹ namCác hạ nói họ không xứng đôi? Bình tĩnh, bình tĩnh nào, nàng có tướng công tận tình ủng hộ, ai dám nói bọn họ không xứng?Các hạ nói, ít ra cũng nên nói đạo lý mới đúng?không cần đâu, lời nàng nói ra, đó chính là đạo lí!Mọi người Trời ơi, ai làm ơn đem ả nha hoàn ngu ngốc nhưng may mắn đến tức chết người này ta đi chỗ khác đi! Nếu không sẽ nghẹn chết người đóNhân vật chính Ôn Lương, Nhị Thúy cô nương ┃ phối hợp diễn Túc Vương, Túc vương phi, Trấn Quốc Công

ngốc nghếch trời sinh